Bài đăng

TỰ THUẬT VỀ AIDEN:

Hình ảnh
HỒ LÊ HOÀNG ANH Nhà Văn, Nhà Thiết Kế, Đầu Bếp 1. Địa điểm kiến trúc tham quan yêu thích nhất:  Nhà thờ có kiến trúc kiểu Pháp; Đông Tây kết hợp; Gothic, Baroque, Romain hoặc kết hợp cả ba; 2. Mô tả chung về ngoại hình: Đôi khi nữ tính, điệu đà với váy hoa và giày búp bê đế thấp; Đôi khi bụi bặm, tomboy với quần Jeans ống rộng, áo sơ mi và đôi ba ta cũ kỹ; 3. Trang sức không bao giờ tháo: Cái lắc tay inox hình thập giá đã làm phép; Sợi dây chuyền bạc đính kèm mặt dây chuyền hình cây sinh mệnh đã cũ; 4. Dụng cụ viết:  Bút Uni Pin fine line (water and fade proof. pigment ink); 5. Điều gì giúp bạn thấy an lòng: Nhà cửa sạch sẽ và một bữa ăn ngon; 6. Đồ chơi từ thời thơ ấu: Tủ búp bê với các món đồ thời trang tự may (đã cho); 7. Đồ dùng không phải đồ công nghệ điện tử yêu thích nhất: Chiếc ví thêu tay hình con voi được người bạn tặng khi đi du lịch ở Thái cùng móc khóa hình con voi gắn ở chìa khóa xe gắn máy; 8. Kỹ năng mơ ước: Thành thạo ít nh...

HỌC NÓI "SAY NO"

Hình ảnh
Trong quan niệm của người Á Đông nói chung, cách riêng là người Việt Nam, từ bé bạn luôn được dạy dỗ một điều: đã là trẻ con thì phải “gọi dạ - bảo vâng”. Sau khi “được” nhồi sọ thành công, đứa trẻ đó sẽ được khen là con ngoan, trò giỏi luôn biết vâng lời mẹ cha. Nhưng liệu điều đó có đúng hoàn toàn hay không? Sẽ thế nào nếu đứa trẻ mang mầm mống tư tưởng SAY NO từ nhỏ? Sẽ thế nào nếu ba mẹ đứa trẻ dạy nó biết SAY NO với những người lạ, với những người lớn xấu tính, với những người luôn cho nó kẹo để rồi dụ nó ra chỗ vắng và làm chuyện xằng bậy với nó? Sẽ thế nào nếu đứa trẻ SAY NO với những hành động tiêu cực trong thi cử; trong các phong trào của trường mà nó không muốn tham gia; trong các câu lạc bộ, hội nhóm mời chào nó vào chỉ với một mục đích duy nhất là kiếm cho đủ quân số để đạt điểm thi đua, vượt ngưỡng điểm thành tích trong toàn trường? Sẽ thế nào khi lớn lên đứa trẻ trở thành một phần tử luôn bị coi là chống đối ngoài xã hội mà nó mạnh dạn tuyên bố SAY NO tham gia ...

KIÊN NHẪN VỚI CHÍNH MÌNH !

Hình ảnh
Con đường để chúng ta trở thành một ai đó hay điều gì đó là một sự tích lũy lâu dài từ ngày này qua tháng nọ, là sự kiên trì, bền bỉ âm thầm mà đôi khi bản thân bạn chẳng nhận ra. Như việc bất chợt một ngày bạn biết đến anh chàng họa sĩ có khả năng hai tay cầm hai cây cọ phác họa nên hai bức tranh với hai phong cách hoàn toàn đối lập. Bạn mê đắm với khả năng đó, bạn cố tìm mọi cách lý giải cho khả năng bậc thầy mà dường như là bất khả thi của anh chàng khi nghĩ đến việc làm sao ta có thể phân tách hai bán cầu não và bắt nó làm hai việc song song cùng một lúc được?! Bạn bắt đầu khởi động “dự án thử nghiệm cá nhân” khi trong đầu đột nhiên lóe lên một ý tưởng, đó là: “Nếu người thuận tay trái bẩm sinh còn bị rèn cho đến độ quên mất bản năng mình thuận tay trái thì tại sao mình không thử là người thuận tay phải rèn cho tay trái cũng có khả năng sử dụng thành thạo việc đơn giản nhất như cầm đũa, cầm dao làm bếp, đánh răng bằng tay trái,… cho đến những việc phức tạp, độ khó cao hơn như...

HIỆU ỨNG TÂM LÝ ĐÁM ĐÔNG !

Hình ảnh
Nhớ lúc còn rất bé, bạn đã đc nghe câu chuyện về người đàn bà ngoại tình viết trong Kinh Thánh. Bạn xin phép được trích nguyên văn: 1 Còn Đức Giê-su thì đến núi Ô-liu. 2 Vừa tảng sáng, Người trở lại Đền Thờ. Toàn dân đến với Người. Người ngồi xuống giảng dạy họ. 3 Lúc đó, các kinh sư và người Pha-ri-sêu dẫn đến trước mặt Đức Giê-su một phụ nữ bị bắt gặp đang ngoại tình. Họ để chị ta đứng ở giữa, 4 rồi nói với Người: “Thưa Thầy, người đàn bà này bị bắt quả tang đang ngoại tình. 5 Trong sách Luật, ông Mô-sê truyền cho chúng tôi phải ném đá hạng đàn bà đó. Còn Thầy, Thầy nghĩ sao? “ 6 Họ nói thế nhằm thử Người, để có bằng cớ tố cáo Người. Nhưng Đức Giê-su cúi xuống lấy ngón tay viết trên đất. 7 Vì họ cứ hỏi mãi, nên Người ngẩng lên và bảo họ: “Ai trong các ông sạch tội, thì cứ việc lấy đá mà ném trước đi.” 8 Rồi Người lại cúi xuống viết trên đất. 9 Nghe vậy, họ bỏ đi hết, kẻ trước người sau, bắt đầu từ những người lớn tuổi. Chỉ còn lại một mình Đức Giê-su, và người phụ nữ thì đứng ở g...

BIẾT ƠN MÌNH !

Hình ảnh
Một sớm mai thức giấc, bạn bỗng thấy biết ơn mình thật nhiều. Biết ơn một năm qua cố gắng ko ngừng nghỉ, dù có vấp ngã, có đớn đau vẫn kiên cường đứng dậy; Biết ơn một năm qua không buông xuôi bỏ cuộc khi thời thế không thuận lợi; Biết ơn một năm qua tự quăng mình vào những thử thách cực hạn mà trước kia từng nghĩ không thể vượt qua; Biết ơn một năm qua gặp được nhiều người, tốt có xấu có, giúp nhận ra chính mình khi trực tiếp đối diện với họ bằng con người nguyên sơ, nguyên bản của bạn; Biết ơn một năm qua luôn bắt đầu ngày mới bằng ánh nắng ngập tràn, dù đôi khi âm u nhưng giúp bạn ngồi lại với chính mình nhiều hơn; Biết ơn một năm qua khám phá ra những cung đường mới, có khi dẫn đến cho bạn vô vàn cơ hội rộng mở, có lúc đưa đường cho bạn về với cõi tĩnh tại an nhiên; Biết ơn một năm qua với hành trình tìm kiếm tri thức, học hỏi và trau dồi bản thân liên tục; Biết ơn một năm qua với biết bao công việc, dài có ngắn có, nhưng quan trọng là những gì bạn được tiếp nhận,...

VÙNG ĐẤT XA LẠ !

Hình ảnh
Ngày bạn làm quen với vùng đất này – vùng đất Sài Gòn, đó là khi bạn còn rất bé. Sài Gòn trong ký ức của bạn là nơi bạn phải ghé lại ít nhất 1 lần mỗi tháng, chẳng phải để vui chơi hay học hành, nhưng là nơi bạn đến chữa bệnh. Sài Gòn trong bạn là những đêm nôn nao trên chuyến xe đêm đi gần 8 tiếng mới tới; là những tiếng rao mỗi sớm mai; là những hàng quán dọn ra vỉa hè từ lúc tờ mờ; là những người âm thầm rảo bước tập thể dục khi nắng còn chưa lên; là những thân phận nằm lay lắt cạnh mái hiên nhà ọp ẹp; là những ngôi chùa tịch mịch, âm u; là những mái nhà thờ cao ngút đâm thủng bầu trời; là những cuộn dây điện chằng chịt dọc ngang nhưng chẳng hiểu sao bồ câu vẫn dám đậu trên đó; là tất cả những gì vừa thân quen vừa xa lạ; là tất cả những gì chẳng thể thương nhưng cũng ko thể ghét; là tất cả những gì bạn chán chê nhưng phải có để tồn tại. Ngày bạn biết mình phải chuyển đến Sài Gòn để hoàn thành chương trình học năm cuối, trong bạn có chút gì vừa vụn vỡ vừa hân hoan. Bạn vừa phả...

TRÁI TIM HOÀN HẢO NHẤT !!!

Hình ảnh
Còn nhớ hồi học cấp 3 đc giao đề tài nghị luận xã hội rằng: "trái tim hoàn hảo nhất là trái tim có nhiều mảnh vá".... Ở thời điểm mà con bé chưa hề nghĩ đến sự chia ly, sự tan vỡ trong tâm hồn đổ nát, chưa biết cái chết là gì, sự bế tắc tột cùng khi người mình yêu thương ra đi; Và cho đến bây giờ, trải qua 8 năm, đối với đời người là quá ngắn ngủi, nhưng đối với tuổi trẻ đang độ tươi xanh thì lại quá dài cho những va chạm, những mất mát, những lúc gục ngã, những lúc bi quan một mình không biết tìm đến ai; Và cho đến bây giờ, mới nhận ra cuộc đời không được vẽ nên từ những điều hoa mỹ, kiêu sa, lộng lẫy; mà được vẽ từ những vết chai sạn, những gồng gánh, những nỗi âm thầm chịu đựng, những hoang mang, những bất an, những lo lắng,... đó mới chính là chất liệu làm nên cuộc đời. Khi chết đi, người ta không hối tiếc vì những điều đã làm, người ta chỉ tiếc những việc mình chưa kịp làm. 8 năm cho sự kiên cường, 4 năm cho những thăng trầm cảm xúc, 2 năm cho những mạnh mẽ ...