Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Vùng đất đã đi qua

VỀ QUÊ !

Hình ảnh
Qua bốn ngày ở Huế mình có thêm nhiều trải nghiệm cùng nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Được nghe tiếng gà gáy cùng lúc ngắm trăng treo trên đỉnh đầu; Được đi dạo và nghe O kể chuyện thời bé O đi mót gương sen lụm hạt cắn nát, nhai nếm vị bùi bùi của hạt sen pha chút vị nhẫn nhẫn của tim sen; Được chở O đi chợ và được O mua cho gần chục cái đầm "bành" mà trong nam gọi là đồ si; Được ngắm cầu Tràng Tiền về đêm và được nín thở quay cảnh cầu Tràng Tiền đổi màu; Được ăn viên kem Đào Nguyên vị chanh dây nhưng không khác vị vani là mấy; Được leo lên chùa Thiên Mụ khi trời trưa nắng đổ lửa và nghe tiếng ve kêu râm ran khắp sân chùa; Được ăn cơm Hến, bún Hến với hương vị đậm đà và còn học lỏm biến thể khác của món món cơm Hến là cơm Hến chay; Được tự tay lái chiếc xe cà tàng lủng lẳng một bên chiếc gương chiếu hậu sắp rớt và rong ruổi trên những con đường tưởng lạ mà hóa ra thân quen; Được chứng kiến mâm cao cỗ đầy ngày giỗ của người con xứ Huế bày biện; Được quan tâm để ý khi có lỡ ho húng ...

CHUYẾN ĐI CỦA THỜI THANH XUÂN !

Hình ảnh
"Được đi chợ biên giới; Được sa đà vào thổ cẩm, gốm sứ; Được thấy những món hàng thích mê tơi mà đụng tới thì “phỏng tay”; Được dành thời gian để chọn ra món mình ưng ý và được mua với giá ko thể hời hơn; Được tập tành mặc cả dù mặc cả dở ẹc; Được người miền Tây yêu mến, và  Được tiếp đãi vô cùng nồng nhiệt - điều mà chỉ một vùng miền Tây mới có... " Được ăn những món chưa từng ăn Được nếm những vị chưa từng nếm;  Được đất trời và con người yêu thương kể sao cho hết" "Xong đợt này chúng ta đi phượt một chuyến nhé!" Đó là câu mở đầu cho chuyến phượt một tuần của tụi tui. Tụi tui tám đứa đến từ mọi vùng miền, đứa miền Tây đặt sệt, đứa miền núi lơ lớ, đứa miền Bắc trọ trẹ. Cứ thế tụi tui thân thiết với nhau nhờ một cú "Big Bang" khoảng giữa năm 2019. Khi đó tụi tui đều là lính mới của một công ty chuyên thiết kế phần mềm thành lập chừng một năm. Vì thất nghiệp công ty phá sản mà đi. Đi với tâm thế cho quên hết sự đời, đi trọn vẹn một tuần để bù lại ...

VÙNG ĐẤT XA LẠ !

Hình ảnh
Ngày bạn làm quen với vùng đất này – vùng đất Sài Gòn, đó là khi bạn còn rất bé. Sài Gòn trong ký ức của bạn là nơi bạn phải ghé lại ít nhất 1 lần mỗi tháng, chẳng phải để vui chơi hay học hành, nhưng là nơi bạn đến chữa bệnh. Sài Gòn trong bạn là những đêm nôn nao trên chuyến xe đêm đi gần 8 tiếng mới tới; là những tiếng rao mỗi sớm mai; là những hàng quán dọn ra vỉa hè từ lúc tờ mờ; là những người âm thầm rảo bước tập thể dục khi nắng còn chưa lên; là những thân phận nằm lay lắt cạnh mái hiên nhà ọp ẹp; là những ngôi chùa tịch mịch, âm u; là những mái nhà thờ cao ngút đâm thủng bầu trời; là những cuộn dây điện chằng chịt dọc ngang nhưng chẳng hiểu sao bồ câu vẫn dám đậu trên đó; là tất cả những gì vừa thân quen vừa xa lạ; là tất cả những gì chẳng thể thương nhưng cũng ko thể ghét; là tất cả những gì bạn chán chê nhưng phải có để tồn tại. Ngày bạn biết mình phải chuyển đến Sài Gòn để hoàn thành chương trình học năm cuối, trong bạn có chút gì vừa vụn vỡ vừa hân hoan. Bạn vừa phả...

MỘT THOÁNG ĐÀ LẠT !

Hình ảnh
Bạn đến và ở lại, hít hà chút khí trời đặc quánh của Đà Lạt chỉ vỏn vẹn 2 ngày cuối tuần. Đà Lạt mùa này phải “gánh” lấy 1 lượng lớn khách du lịch tứ phương đổ về. Đà Lạt trong lòng bạn vẫn luôn đẹp đẽ, luôn êm đềm, luôn dịu dàng vuốt ve, vỗ về những vết thương lòng của bạn. Vậy mà dịp trở lại lần này, lòng bạn chỉ thấy đoạn tình xót xa ko hồi kết. Những quả đồi xanh ngát xanh bị cắt xẻ ngang - dọc; những homestay mọc lên san sát nhau như nấm; những hàng quán chen chúc đứng cạnh nhau vô lối như bất bình thay cho 1 Đà Lạt nên thơ nay đã bị “xẻ da - róc thịt” để phát triển du lịch. Càng bất bình hơn khi bạn đi chung chuyến xe với 1 gia đình nọ có gần 10 người lên Đà Lạt du lịch - nghỉ dưỡng. Chuyện chẳng có gì đáng bàn nếu như mẩu đối thoại sau ko vô tình lọt vào tai bạn trước khi bạn kịp đeo tai phone để tránh tiếng ồn như chợ vỡ của gia đình nọ. - Ông (chẳng rõ nội - ngoại, chỉ biết đóng vai ông): “Đà Lạt đông bức kinh, nhìn đâu cũng rợp người, lại còn rác nữa!” - Cháu ...