BỨC THƯ TÌNH CUỐI CÙNG !

Tối nay em chọn cách chia tay. Chia tay với mối tình 5 năm của thời thanh xuân. Một mối tình đứt rồi nối, nối rồi lại đứt. Em không nhớ nỗi mình đã chọn cách chia tay bao nhiêu lần, em cũng không nhớ nỗi em và anh đã nói những chuyện gì ngày hôm đó, không thể nhớ tất cả, nhưng em nhớ anh đã khóc rất nhiều. Và em biết anh đang rất buồn. Cũng giống như em, anh đang nhớ về những gì ta đã có với nhau thực sự là quá nhiều.
Thậm chí, những lần trên bờ vực của sự tan vỡ, anh và em đã cố gắng dành cho nhau những buổi đi chơi xa, những lần hẹn hò ngắn, những khờ dại lúc đầu, những lắng lo cho nhau, chúng ta đã dành cho nhau rất là nhiều. Em nhớ và em hiểu hết.
Nhưng, cũng lại là một chữ “nhưng” to đùng, đó là anh – hôm nay anh cũng thú nhận với em rồi, anh đã quá mệt mỏi; và em cũng vậy. Em hiểu hai chúng ta đã chọn hướng đi khác xa nhau quá rồi! Và cũng từ lâu, ta không chia sẻ với nhau nhiều nữa, dù ở cùng một thành phố, chỉ cách nhau hai mươi cây số thôi, vậy mà có khác chi lúc mình ở hai nơi, hai thành phố cách xa đâu anh?! Anh mỏi mệt và em cũng mệt mỏi. Em biết rõ một điều, khi một mối quan hệ mà ở đó chỉ còn chất chứa sự mỏi mệt thì sớm hay muộn cuộc tình đó cũng sẽ tan nhanh như bong bóng xà phòng.
Em thực lòng rất biết ơn anh, biết ơn vì đã chịu đựng em đủ nhiều, biết ơn vì đã yêu em nhiều hơn những gì mà anh có thể mang đến cho em. Em biết anh yêu em và chọn yêu cả nỗi đau mà em đang mang. Tuy nhiên, nó không có nghĩa là em được quyền bắt anh phải mang những nỗi đau mà em đang mang, phải gánh lấy những gánh nặng mà em chất chứa trong lòng.
Ngày tháng trôi qua từ khi yêu em, niềm vui đến với anh quá ít mà nỗi dày vò lại quá nhiều. Anh mệt mỏi cũng đúng thôi. Em không thể giận, không thể oán trách, không thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu anh được. Đó là sự bất công đối với anh.
Em biết mình còn yêu anh nhiều, còn quan tâm và muốn làm cho anh nhiều thứ hơn nữa; Nhưng nếu tình yêu em trao cho anh là một “liều thuốc độc” đối với anh thì em xin nhận về lại “liều thuốc độc” đó. Em không muốn em và người em yêu bị mắc kẹt lại trong đống hoang tàn của trái tim em. Em muốn tuổi trẻ của anh phải vươn xa nữa, xa thật xa, bay thật cao; Và anh phải được đặt chân đến những vùng trời mà anh mơ ước. Em không muốn chỉ vì em mà anh phải hy sinh quá nhiều nữa. Vậy là đủ rồi anh à!
Em biết sự thất bại của bản thân em trong mối tình này đó là gì. Đó chính là bởi em không biết cách yêu thương bản thân mình, em không biết cách trân trọng chính mình, em không biết cách vun đắp những gì mà em đã dựng xây. Cũng vì vậy mà không biết yêu mình thì cũng sẽ không biết yêu người. Em không biết cách yêu anh sao cho phải. Em không biết cách làm sao để nắm giữ trái tim anh mà vẫn để nó đập trong từng nhịp sống, để nó vẫn nguyên vẹn trong lồng ngực của anh. Em yêu mình và yêu người với một tình yêu chết. Một tình yêu mà ở đó ai cũng sẽ chết ngộp vì những nỗi bất an vô hình trong em. Em không còn đủ tự tin sẽ mang đến niềm vui, sự an ủi, tinh thần sẻ chia hay sự thấu hiểu những nhọc nhằn cơm áo gạo tiền của anh nữa. Ngay chính em cũng đã quá mệt mỏi với bản thân mình rồi!
Anh nói với em dù mình hết tình song vẫn còn nghĩa; Nhưng em biết đó là lời nói dối. Nghĩa thì không bàn đến, nhưng tình chắc chắn vẫn còn. Chỉ là cả anh lẫn em đều không còn đủ tự tin khi nghĩ về những ngày tháng sắp tới. Em hiểu và em chấp nhận.
Em đã không còn thấy tiếc nữa, trong em giờ chỉ là một khoảng không nhẹ nhàng. Anh vẫn ở đó, có một phần… . Em thấy mừng và biết ơn rất nhiều, vì cuộc đời đã cho em gặp anh. Nếu được chọn lựa lại, ngày đầu tiên gặp nhau, em vẫn sẽ tiến tới và bắt tay anh, còn cười thật tươi và hỏi tên anh nữa.
Không biết anh đã ngủ chưa, nhưng lần này em sẽ không níu kéo anh nữa, không phải vì em phũ phàng, nhưng vì em muốn anh thảnh thơi mà đi, đi đến vùng tuổi trẻ đang độ tươi xanh mà anh hằng hướng tới, ở nơi đó sẽ không có em.
Trong đời em đã có nhiều quyết định đúng đắn và cả những sai lầm; Song quyết định chọn và yêu anh thì không sai. Em yêu với cả con tim và khối óc này, em yêu dù biết mình thiệt thòi song vẫn yêu không đòi hỏi. Anh này, cho em nói một lần cuối câu này với anh nhé: “Em yêu anh nhiều. Xin cảm ơn anh và tạm biệt anh nhé, người em yêu mãi!” .
Em đã khóc nhiều khi viết những dòng cuối này, nhưng em sẽ dứt khoát, dù còn muốn hôn anh thêm nhiều lần sau nữa. Vậy thôi anh nhé!
Chào anh, em đi.
29/1/2014 - 29/1/2019

Nguồn ảnh: Folt Bolt.

Bài đăng phổ biến từ blog này

LIỆU PHÁP NHẬN THỨC - HÀNH VI (PHẦN 9).

GIẤC MƠ DU HỌC !

LIỆU PHÁP NHẬN THỨC - HÀNH VI (PHẦN 1).